Thông báo: Chương trình tạm ngừng nhận đóng góp từ 0h ngày 1 tháng 10, 2021. Mời Quý vị đọc thêm thông tin tại đây.

Truyền thông

Thơ: “Phải Sống Thật Rực Rỡ”

Không ai đến cuộc đời này để làm chiến binh
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng có thể thản nhiên chọn lựa…
Không thể nào cố gắng đứng bên ngoài với ánh mắt dửng dưng
Không thể nào giả vờ như bé thơ phó mặc hết sự đời cho người lớn
Không thể nào trú ẩn nơi ấm êm giữa lúc bên ngoài lên cơn nguy biến
Không thể nào bỏ mặc nhau mà lòng không đau đớn
khi bao kẻ cận kề cái chết trong tấc gang…

Nhưng đâu ai là thánh thần để thổi bay hết những nỗi hoang mang
Đâu ai là tiên Phật để nhìn đâu cũng thấy tâm bình yên và bất động
Đâu ai được huấn luyện như một chiến binh để sẵn sàng xung trận
Với máu nóng sục sôi như không có gì để mất
dù bất cứ hy sinh nào cũng đánh đổi những niềm riêng…

Những ngày tháng biến động lịch sử này sẽ chẳng thể nào lãng quên
Cơn bão đại dịch quét trơ trọi khắp địa cầu đến mọi miền đất nước
Y bác sĩ phải xông ra tuyến đầu thành người hùng không biết trước
Một cuộc chiến cam go vì kẻ thù không nhìn thấy được
và biến chủng khôn lường hơn cả những ác ma…

Một cuộc chiến mà một bên bị động hoàn toàn và vẫn chưa thấy lối ra
Những vũ khí phòng vệ thô sơ cũng không biết lần nơi đâu, xin ai trợ giúp
Những kế sách non tay, những thủ tục quan liêu, những dụng binh bất cập
Những trái tim vẫn chưa căng đầy nhiệt huyết, cùng hoà chung nhịp đập
khi sâu thẳm tâm hồn ai cũng có đau đớn, xót xa…

Một cuộc chiến mà những người tôn thờ y đức vẫn chưa chịu bước ra
Những bác sĩ, điều dưỡng, y công hay bất cứ nhân viên nào trong bệnh viện
Những nỗ lực, lạc quan vẫn chưa đủ để đảo ngược thế cờ nơi chiến trận
Những lãng quên nơi hậu phương tự cho mình quyền bất cẩn
phá hỏng thành luỹ an toàn, ngừng tiếp sức cho nhau…

Xin một lần rực rỡ, dù phải làm đoá sen trong biển lửa thật đớn đau…
Nối lại những cánh tay của con cháu rồng tiên đã nghìn năm lưu lạc
Còn nỗi sợ nào nữa đâu khi bên nhau vững tin cùng cất cao tiếng hát
Còn tần số rung động nào hơn khi triệu triệu trái tim toả sáng
hào khí ngất trời, sẵn sàng ‘vị quốc vong thân’…
Một lần đến trần gian này phải sống thật rực rỡ như ánh trăng
Dù có lúc hiện chẳng tròn đầy, nhưng sâu xa vẫn chưa bao giờ lặn khuất…

Tác giả: Thầy Minh Niệm
(Trích Radio Chỉ Tình Thương Ở Lại)